x

 

vnr500

BẢNG XẾP HẠNG NĂM 2018
VNR500

CÔNG TY CP VẬT TƯ NÔNG SẢN APROMACO

xếp thứ 156/500 Doanh nghiệp lớn nhất cả nước.

Chi tiết

 

Tiêu điểm

Viết trong đêm Apromaco viếng nghĩa trang Hàng Dương – Côn Đảo.

Có  những vết thương không bao giờ lành, những nỗi đau không bao giờ quên, tuy nó đã thành lịch sử, nhưng một lịch sử oai hùng!

image1

Nghĩa trang Hàng Dương – Côn Đảo đêm khuya, ngày cuối năm. Không gian như đặc qoánh mùi hương khói. Thấp thoáng trong những hàng cây là hàng ngàn bia mộ đại diện cho hơn hai vạn con người đã ngã xuống. Họ, những con người ở mọi miền đất nước nhưng có cùng chung quan điểm, một quan điểm giành nền độc lập, thống nhất nước nhà.

image2

Đêm Hàng Dương u tịch, ngoài kia biển lặng sóng vỗ, hàng phi lao bớt rì rào trước gió, loài hoa lê ki ma không còn nở. Những bàn chân lặng lẽ bên những nấm mồ, có tên, không tên! Những tiếng nói, tiếng gọi, tiếng hát nhẹ khẽ như thể cố gắng giữ yên giấc ngủ những anh hùng. Nhưng đâu đó tôi thấy họ về, về trong tiếng gió lao xao, về trong mây trời hoà bình Côn Đảo. Ẩn khuất giữa ánh sáng siêu tịch, những bạn trẻ đang lặng nhìn từng hàng bia mộ, ám ảnh, xót xa. Các em, nếu sáng mai này em đi trên bãi biển An Hải, qua bến cầu tầu, trong nắng Hàng Keo, em hãy đi thật khẽ tránh làm giật mình những giấc ngủ ngàn thu của những người đã trẻ như em, ngã xuống vì tổ quốc này. Em hãy cúi xuống để nếm vị mặn của biển Côn Đảo, trong cái mặn mòi đó có máu và nước mắt.

Cảm ơn các anh, các chị đã cống hiến và hy sinh cao cả, để khổ đau thôi không còn hiện diện, cho bình yên thay sự chia ly.  Cảm ơn các chị, các anh không tiếc nuối tuổi xuân, không riêng tư hỏi đòi điều mất được, cho đất nước bình yên, người với người được yêu thương, không phân biệt kẻ Nam người Bắc.

Cảm ơn các anh, các chị đã sống để lớp sau noi theo. Để hôm nay, dẫu cuộc đời còn vất vả ngược xuôi, ở đâu đó vẫn còn nắng mưa trắc trở. Nhưng mọi người có thể bước đi thảnh thơi giữa dòng đời không còn nô lệ, sự chia cắt đôi miền trở thành phế tích thời gian.

Giữa Côn Đảo xa mà gần, giữa mảnh đất chạm đâu cũng là lịch sử, là đau thương, là linh thiêng. Tôi cầu mong đất nước mãi được như ngày hôm nay. Để bầu trời kia mãi xanh cùng cánh diều chao đảo, để những mái đầu xanh sống trọn thời thanh xuân. Để những người mẹ không còn mất con, những người vợ thôi không đợi chồng, để lời ru: đâu cầu Ái Tử, ơi Hòn Vọng Phu không cất lên day dứt.

Một nén tâm nhang thắp cho những linh hồn bất tử!

Côn Đảo 7/1/2018

Trần Vĩ

Tin liên quan